Hồng Lâu chương 5
Hồng Lâu nghe vậy liền nhìn về phía người đang nói chuyện, lại phát hiện ánh mắt đối phương dừng ở trên người mình. Hắn tìm một hồi lâu mới hiểu được đối phương đang nói cái gì, nhất thời cứng đờ.
Có…… có người lần đầu tiên gặp mặt sẽ liền đưa ra yếu nhân sao? (Yêm đã giải thích, come back chương 4 đê ~)
Hắn đem ánh mắt cầu cứu đến tên còn lại.
Tam thiếu gia…
“Hoành Tuyên.”
Thản nhiên hai chữ khiến cho người đang phe phẩy quạt dừng tươi cười.
“Được rồi, bất quá chỉ là vui đùa thôi mà.” Đoạn Hoành Tuyên thu lại cây quạt, lòng bàn tay linh hoạt dạo qua một vòng, sau đó thu vào trong lòng. “Bổn công tử đang thật đói bụng. Nếu không ăn một chút gì, liền ngay cả vừa cười vừa kính cũng không nổi.”
Ngài mà không nói chỉ cười thôi thì rất tốt.
Thiêu niên nhịn không được oán thầm.
Nếu xem nhẹ những lời nói nhiều của mỗ vị công tử, bữa cơm này cũng được coi là bình tĩnh. Trầm Thu Đồng giống như tập mãi thành thói quen, tự nhiên ăn đĩa rau. Cho dù nghe được người bên cạnh nói “Tam nhi, đồ ăn bên kia quá xa, ngươi gắp cho ta”, cũng không hề phản ứng.
Hoàn toàn không thèm nhìn.
Đoạn Hoành Tuyên cũng không giận, ngược lại chán nản nhìn về phía Hồng Lâu.
……. Là muốn ta gắp sao?
Đối phương thế nhưng lại gật đầu.
Thiếu niên cúi đầu nhìn món vịt nấu rượu, cuối cùng gắp một ít đưa qua.
Nói cũng kỳ quái, rõ ràng người này xem ra cũng ít nhất hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhưng cái động tác khoa trương đầy diễn cảm cũng rất thích hợp với hắn, hoàn toàn không sinh ra cảm giác không phù hợp. Trực giác của Hồng Lâu cho rằng đây là mặt tốt.
Võ lâm lung tung phức tạp. Nếu đúng như thế, người trước mắt này, sao có thể lên làm minh chủ.
Làm như phát hiện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ai đó, Đoạn Hoành Tuyên hướng hắn cười cười, lại tiếp tục sai khiến gắp này gắp kia.
Cuối cùng, Trầm Thu Đồng nói:
“Hồng Lâu, chính mình ăn.”
“Dạ”
“Trầm Thu Đồng, ngươi sao lại thế ~ ngươi ghen tỵ Tiểu Hồng Lâu gắp cho ta ngươi cứ việc nói thằng ~ sao lại thủ đoạn như thế ~”
Tiểu Hồng Lâu…
Thiếu niên khóe miệng giật giật.
===============================
Đoạn Hoành Tuyên lần này đến nhà, cũng không đơn giản là ăn cơm. Dù sao cũng là minh chủ võ lâm, tuyệt đối không thể có biểu hiện như hắn ung dung tự tại. Hắn tìm đến Trầm Thu Đồng, tự nhiên cũng có chuyện thương lượng.
Sau khi ăn xong, Hồng Lâu cẩn thận thu thập bàn ăn, đang định cầm chén lấy đi, nghe Trầm Thu Đồng thản nhiên nói:“Ngươi đi trước luyện công, ta sẽ xem xét.”
“Dạ, Tam thiếu gia.”
Hiện tại Hồng Lâu đang luyện chính là kiến thức cơ bản, chỉ học mỗi chiêu trung bình tấn, cộng thêm chạy cùng điều dưỡng nội tức linh tinh. Mỗi ngày cơm trưa trước sau đều phải luyện tập. Kỳ thật bây giờ còn không tới giai đoạn học kiếm pháp, Trầm Thu Đồng không cần mỗi ngày nhìn chằm chằm. Nhưng hắn mặc dù vội, vẫn chạy qua xem Hồng Lâu luyện tập. Trầm Tam bề ngoài xem ra lạnh lùng, nhưng thật ra là một sư phụ rất có trách nhiệm.
Hai người hiện giờ là chủ tớ, cũng có thể tính thầy trò. Chỉ là Hồng Lâu chưa bao giờ từng nghĩ tới việc kêu Trầm Tam “Sư phụ”. Bởi vì “Sư phụ” bất đồng cho “Sư phó”, nhưng hắn không muốn ông chủ hiện tại cùng với Ninh Thiệu sư phó ở Ngọc Lâu Đông lúc trước đánh đồng. Ninh Thiệu sư phó tốt lắm, bất quá Trầm Tam cùng bọn họ không giống nhau. Hồng Lâu cảm thấy được thân phận địa vị không đơn giản như vậy, còn về mặt khác, hắn cũng không nói được.
Hồng Lâu vẫn như cũ gọi hắn “Tam thiếu gia”, đối với cách xưng hô này của hắn, Trầm Thu Đồng chưa tỏ vẻ gì bất mãn, ngay cả nhíu mày cũng không. Hắn thậm chí còn không cho Bão Cầm xưng hắn “Thiếu gia”. Thiếu niên “lão gia” là Trầm gia hay là hắn luôn cô đơn, đó cũng chẳng phải là chuyện đáng để ý. Dẫn hắn trở về cũng tốt, dạy hắn tập võ cũng thế, đều là nhất thời hứng khởi mà thôi.
Hồng Lâu bưng bát cùng chén đĩa rời đi. Tay đóng cánh cửa phòng lại, Đoạn Hoành Tuyên đã nói tiếp. tiếng nói hắn hơi nhanh, có chút đứt quãng bay tới cửa:
“…….Võ lâm chính đạo….. Hiện giờ….. Niệm Bắc Lâu…..”
Hồng Lâu nhanh chóng đóng cửa.
Hắn không nên nghe điều gì, hắn tự nhiên sẽ không đi nghe.
Làm xong công việc, sau đó đi luyện công mới là chuyện quan trọng.
Bất ngờ chính là, thằng đến mặt trời đuổi dần ngã về tây, Trầm Thu Đồng cũng không có xuất hiện ở rừng trúc. Hồng Lâu tự ngồi trung bình tấn luyện cho xong kiến thức cơ bản, mới nhở đã qua thời gian luyện tập. Vì thế vội vã lau mồ hôi trên mặt, hướng chủ ốc đi đến.
Cửa phòng ngủ vẫn khóa, Hồng Lâu đứng ở bên ngoài giương giọng kêu:
“Tam thiếu gia.”
“Tiến vào.”
Hắn tự tay tiến vào, cửa gỗ khắc hoa lại mở ra trước một bước.
Trước mặt chính là Đoạn Hoành Tuyên.
“A, Đoàn minh chủ.” Khom người hành lễ.
Người trước mặt mỉm cười gật đầu, quay đầu đối người tĩnh tọa bất động Trầm Thu Đồng nói:“Thu Đồng, đừng nên lo lắng. Ta đi trước.”
“Đến giờ cơm chiều, lưu lại ăn rồi đi cũng không muộn.” Trầm Thu Đồng nói
Đoạn Hoành Tuyên giống như tùy ý khoát tay:“Không được, ta còn có việc.”
Khi đi qua bên người Hồng Lâu, lại nói:“Đoàn minh chủ, ta tiễn người ra ngoài.” Tiễn đưa khách đương nhiên là một trong những việc nên làm của tôi tớ.
Đoạn Hoành Tuyên dừng cước bộ, cười nhìn hắn:“Hồng Lâu quả niên là một đứa bé ngoan.” Nâng tay nhu đỉnh đầu thiếu niên đến mức rối loại. “Không cần tiễn, ngươi đi chuẩn bị cơm chiều cho thiếu gia đi.”
“A, dạ.” Bị tán dương, có triển vọng, có người nhịn không được mặt đỏ: “Đoàn minh chủ đi thong thả.”
“Ân.” Đoạn Hoành Tuyên từ trong lòng xuất ra cây quạt tiêu sái lắc lắc, đi ra vài bước sau lại đột nhiên quay đầu lại, hướng Trầm Thu Đồng lớn tiếng nói: “Đúng rồi, Tam nhi, còn nửa tháng nữa là sinh nhật ngươi, nghĩ muốn lễ vật gì?”
Trầm ngâm một lát sau, chậm rãi phun ra hai chữ:“Tùy ý.”
Động tác phẩy quạt không ngừng chút nào, tay áo theo gió tung bay thanh niên lắc đầu cười nói:“Chỉ biết trả lời như vậy. Ta đây tùy ý đi tìm cho xong.. Cho dù là tảng đá ngươi cũng không được ghét bỏ nga.”
“Ta biết. Ngươi đi nhanh lên.”
==============================
Cơm chiều cũng là Hồng Lâu đi phòng bếp lấy đến, ở Bàn Trúc Các ăn. Cơm trưa hôm nay cũng không như thường ngày ở nhà ăn của Trầm phủ, nhân lúc Trầm lão gia cũng thê tử đi ngoại ô chùa miếu, khoảng nửa khắc nữa mới trở về (nửa khắc: chắc 30” = =b yêm đối với khái niệm thời gian không rõ ràng a)
Hồng Lâu cũng biết sinh nhật của Trầm Thu Đồng, đương nhiên là từ Kiều Thẩm ở phòng bếp nói cho nghe. Thiếu niên ghi nhớ kỹ trong tim. Nghĩ sắp tới rồi, hắn nghĩ mình cũng nên cống hiến chút sức lực, tuy rằng bảo vật quý hiếm linh tinh hắn mua không nổi, chỉ là những lời chúc phúc bằng miệng, nhưng cũng là tấm lòng của hắn. (Em cứ thắt nơ mình lại mà đi tặng, bảo đảm là quý nhất) Hồng Lâu nhớ rõ ngày sinh nhật của chính mình, ngày đó có thể nghỉ, Ngọc lão bản sẽ vì hắn chuẩn bị thức ăn rất tốt, ban ngày sử dụng quyền lực dẫn hắn đi ra ngoài dạo chợ, khi trở về, Ninh Thiệu sư phó sẽ vì hắn nấu mì trường thọ, còn có rất nhiều người đối hắn cười. Này, đều là những ký ức rất đẹp.
Lúc trước Đoạn Hoành Tuyên đề cập đến, làm thiếu niên lại thêm phiền não. Suy đi nghĩ lại, cũng không có chủ ý nào.
Hắn hỏi qua Kiều thẩm, được đền đáp lại là thiện ý cười của nàng.
“Đứa nhỏ này, sinh nhật Tam thiếu gia cố nhiên trọng yếu, chuẩn bị lễ vật là chuyện của những khách nhân và đại nhân vật, chúng ta nha, hảo hảo phụng dưỡng Tam thiếu gia là được rồi. Ngươi thật sự là tưởng tẫn phân tâm (tâm hồn rối rắm, thích nghĩ vẩn vơ), vậy nghĩ cách làm điều gì đó đi, haha.”
Trầm Thu Đồng nhíu mày nhìn thiếu niên đối diện động đến đĩa rau được một nữa liền đứng ở giữa không trung. Ánh mắt thiếu niên hơi nhíu lại nhìn xa xăm tỏ vẽ hắn đang nghĩ đến chuyện đâu đâu.
“Dùng bữa.”
Thanh âm trầm ổn gọi Hồng Lâu tỉnh lại (bớ ba hồn bảy vía =))). Thiếu niên cúi đầu chứng kiến tay mình giơ lên, cùng ánh mắt lão gia ẩn ẩn hài hước cùng bất mãn, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, mải miết gặm lấy gặm để.
Trong tai tựa hồ nghe một tiếng cười nhẹ.
Được rồi, dù sao ta đều phạm vào những điều ngốc như vậy, cũng không kém lúc này đây. Thiếu niên cam chịu nhớ lại, đầu cúi càng thấp.
“Ngươi muốn ăn luôn cái bát sao?” Rõ ràng là đang dồn nén ý cười. (Rõ ràng là anh đang trêu chọc con người ta=]])
Thiếu niên nghe tiếng ngẩng đầu, mắt đối phương thoáng cong lên, khuôn mặt giảm vài phần lạnh lùng, ngay cả mắt trái luôn mờ ám cũng tựa hồ không như bình thường trở nên rõ ràng, Nam nhân này, phảng phất bao phủ một tầng sáng nhạt chung quanh.
Thiếu niên xem ngây người, tim bị kiềm hãm đập thình thịch.
Chỉ là một chỗ biến hóa rất nhỏ, liền gặp hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp càng nhiều. (Yêm nghe cứ như đang giàng Hóa =..=b)
Rất nhiều năm sau, Hồng Lâu nhớ tới, chính mình bắt đầu từ lúc ấy bắt đầu say. Cho dù lúc sau trải qua nhiều thống khổ dày vò, cũng không từng mảy may dao động. Có thể kiên định đứng bên cạnh người này, cũng là hy vọng, càng khó được nhìn thấy nụ cười ôn nhu như vậy.
Dù cho trời đất đảo lộn, tinh tú biến quái, cũng có thể cùng quân cùng tùy.